会员登录 - 用户注册 - 设为首页 - 加入收藏 - 网站地图 Truyện Nhân Tại Thâm Thâm Xử_oxbet. me!

Truyện Nhân Tại Thâm Thâm Xử_oxbet. me

时间:2025-04-01 05:36:33 来源:CMD77 作者:Cúp C1 阅读:201次
Lần đầu tiên Triển Chiêu gặp Bạch Ngọc Đường,ệnNhânTạiThâmThâmXửoxbet. me là khi cậu năm tuổi, Bạch Ngọc Đường bốn tuổi.

Ngày hôm đó trời mưa rả rích, mẹ Bạch nắm tay cậu, chầm chậm cất từng bước từng bước trong một con hẻm tối tăm lầy lội bùn đất. Bầu trời tối đen mở ra một cái miệng lớn như chậu máu, như thể muốn nuốt chửng lấy hai người trong con hẻm này.

Cậu có chút sợ sệt nắm chặt lấy tay người phụ nữ, nhỏ giọng nói, “Dì ơi, còn xa lắm không ạ? Con sợ.”

Ở tuổi này, một đứa trẻ vốn có thể tùy ý nói rằng mình sợ, bởi vì nhất định sẽ có người kéo nó ra phía sau cẩn thận bảo vệ, sau đó nhẹ nhàng từ tốn nói với nó, đừng sợ, có mẹ đây rồi.

Nhưng Triển Chiêu thì không như vậy, không còn người nào có thể bảo vệ cậu như vậy, nói với cậu rằng mẹ ở đây, vậy phải chăng, cậu đã mất quyền được nói sợ?

Cậu cắn môi, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh ngắt một màu xanh xám, nhưng vẫn là một dáng vẻ quật cường.

Mẹ Bạch ngồi xuống, vén mấy sợi tóc mái ướt nhẹp dính trên trán cậu qua một bên, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng, giống như mẹ cậu vẫn ngâm nga khúc hát ru vỗ về cậu vào giấc ngủ.

“Tiểu Chiêu đừng sợ, dì ở đây, chúng ta sắp tới nơi rồi.”

“Dì,” cậu chần chừ một chút, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi, “Con không được gặp ba mẹ nữa sao?”

Đầu ngón tay lướt qua trán cậu dừng lại một chút, tiện đà lại như không có chuyện gì xảy ra xoa xoa mặt cậu.

“Đúng vậy, Tiểu Chiêu, ba mẹ con đã đi tới một nơi rất xa rất xa, không có cách nào gặp lại con được nữa, vì vậy ba mẹ Tiểu Chiêu mới ủy thác Tiểu Chiêu cho dì, Tiểu Chiêu nhất định phải nghe lời, như vậy thì họ mới không lo lắng, phải không nào?”

“Vâng ạ.” Cậu như hiểu như không gật đầu, ngoan ngoãn để dì nắm tay mình, nhưng lúc dì đứng dậy, đôi mắt đen láy như mực chớp chớp, phút chốc phủ kín một màn hơi nước.

Khái niệm cha mẹ mất, họ cho rằng cậu không hiểu, kỳ thực là cậu hiểu. Khi cậu nhìn thấy bức ảnh hai người mỉm cười trên linh đường, nghe thấy tiếng mọi người xung quanh khóc nức nở, khi chiếc quan tài gỗ mun đen kịt nặng nề được đặt xuống trước mặt, cậu liền biết, cha mẹ cậu, không trở về được nữa.

Mẹ cậu trước đây thường ôm cậu, ôn nhu nói với cậu, mẹ có một người bạn thân rất tốt, cô ấy được gả cho Bạch gia, cũng có một đứa con trai, gọi là Bạch Ngọc Đường, mẹ nói, Tiểu Chiêu, sau này nhất định sẽ dẫn con đến gặp họ một chút.

Cậu hỏi mẹ, vì sao bây giờ không đi ngay?

Mẹ lắc đầu một cái, ngữ khí vẫn ôn nhu.

(责任编辑:Cúp C1)

相关内容
  • Cuộc sống ảo xâm nhập đời thực
  • Nga phản hồi phát biểu của ông Zelensky, Ukraine bắn rơi nhiều UAV và tên lửa
  • Nhà vườn xây theo lối cổ, hồ nước và cây xanh mát mẻ gọi bầy chim về
  • Kết quả bóng đá TPHCM 0
  • 'Gái một con' Nhã Phương ngày càng nhuận sắc, Mai Thu Huyền đẹp mặn mà
  • Quy định mới: Người dân không phải mất phí này lúc bán nhà ở xã hội sau 5 năm
  • Thổi bay Dimitrov, Nadal đại chiến Federer ở chung kết
  • TS Nguyễn Chí Hiếu: Luyện thi không giúp trẻ thành công
推荐内容
  • Hơn 1.000 phụ nữ diễu hành áo dài và xếp hình bản đồ Việt Nam tại Hà Nội
  • kết quả bóng đá V league, kết quả Hà Nội 1
  • Chiến thắng nghẹt thở của tuyển futsal Việt Nam trước Saudi Arabia
  • Tin mới: Lê Thanh Tùng giành HCV ở Cúp Thể dục dụng cụ thế giới 2017
  • Thái Lan hi vọng trở thành trung tâm sản xuất xe điện lớn nhất khu vực
  • “Khuyến khích xã hội hóa đầu tư vào Khu Liên hợp Thể thao Quốc gia”