Truyện Ta Có Một Tòa Đạo Quan_kết quả bóng đá haka
发布时间:2025-03-11 06:29:35 作者:玩站小弟
我要评论

Tin thể thao 24H Truyện Ta Có Một Tòa Đạo Quan_kết quả bóng đá haka。
Edit: Yne | Beta: Tôm
Vừa chạm vào người giấy,ệnTaCóMộtTòaĐạkết quả bóng đá haka linh hồn của tiểu hài tử đã lập tức căng phồng lên, xác nhập chung với hồn phách, trong phòng khi này có thêm một thiếu niên với khuôn mặt trắng bệch.
Lúc thiếu niên đang tò mò sờ soạng cơ thể mình thì Tam Nương quay về, nàng ta rũ mắt nói: “Ngài cũng mang họ Phó?”
Nữ tử không hề giấu diếm tên họ của mình: “Ừ, tên ta chỉ có một chữ Yểu. Về sau nếu ngươi không vui, không muốn gọi ta là chủ nhân hoặc quan chủ thì có thể gọi là Phó Yểu.”
“Không dám.”
“Ngươi đâu phải người không dám.” Nữ tử ám chỉ nói, sau đó ngáp một cái: “Ta đi nghỉ đây, tiểu tử này giao cho ngươi.”
Nàng vừa dứt lời thì một màn sương đen lan ra xung quanh, tới khi mọi thứ trở lại bình thường thì người phía sau tượng Tam Thanh đã biến mất.
Thiếu niên mở to hai mắt nhìn cảnh tượng vừa diễn ra, còn chưa bình tĩnh lại thì đã nghe người bên cạnh nói: “Ngươi, tên là gì.”
Thiếu niên nhút nhát trả lời: “Nương của đệ gọi đệ là Đại Lang.”
Từ trong không khí đột nhiên vang lên một câu: “May mà nhà ngươi không phải họ Võ.” (Võ Đại Lang là chồng của Phan Kim Liên, bị vợ hại chết.)
Tam Nương: “…”
“Khụ, giờ ta đi nghỉ ngơi thật đây.”
Tới khi xung quanh thật sự không còn âm thanh nào nữa, Tam Nương mới nói tiếp: “Chúng ta, âm hồn, bằng giấy, không thể ra nắng, không thể dính nước. Ngươi phải nhớ kỹ.”
“Vâng…” Đại Lang đồng ý, do dự nhìn về phía Tam Nương: “Đệ phải gọi tỷ như thế nào?”
“Ta tên Tam Nương.”
“Tam Nương tỷ tỷ, ngươi cũng đã chết giống đệ sao?”
Nàng ta im lặng.
Đại Lang dường như thấy mình vừa hỏi điều không nên hỏi, lo lắng đổi đề tài: “Tam Nương tỷ tỷ, tối nay chúng ta phải ngủ ở đâu?”
Lúc này Tam Nương mới đáp lời: “Tượng Tam Thanh, để trống. Ban ngày, ở cạnh, ban đêm tùy ý, nhưng không được, đi xa.”
“Được, đa tạ Tam Nương tỷ tỷ.”
Một đêm im lặng.
Ngày hôm sau, ngoại trừ phu thê Phương Nhị tới dâng đồ ăn và những nông dân đi ngang vào cầu phúc thì trong đạo quan không còn ai tới nữa.
Lại thêm một ngày trôi qua, Đại Lang lúc này đã không nhịn được mà ngồi xổm trên xà nhà vào ban ngày để chờ đợi, nhưng hết ngày vẫn không đợi được người muốn gặp.
“Có lẽ lại có thêm một tiểu nô rồi.” Phó Yểu tỏ vẻ đáng tiếc: “Còn tưởng rằng sắp được ở trong căn phòng mới sạch sẽ, ai ngờ lại không thành.”
“Chuyện này, không gấp được.” Tam Nương ở bên cạnh nói.
“Gấp?” Phó Yêu cười: “Không, ta không vội, người phải vội là các ngươi mới đúng. Hiện ta là người, chỉ cần có đồ ăn là có thể sống sót, nhưng các ngươi lại khác, nếu trong một thời gian dài mà các ngươi không được hưởng hương khói thì sớm hay muộn cũng sẽ biến mất. Mà đã biến mất thì cho dù là báo thù hay là chuyện khác cũng không còn ý nghĩa nữa.”
Đại Lang bên cạnh nghe vậy thì dường như hiểu ra chuyện gì đó: “Chúng ta sẽ chết một lần nữa sao?”
“Ngươi tưởng bở. Người còn sống mới chết được, ngươi là một người đã chết thì chỉ có biến mất, mãi mãi biến mất.” Phó Yểu vừa nói vừa vươn vai: “Ta ngủ thêm một lát, không có chuyện gì thì đừng gọi.”
Nàng đang định nghỉ ngơi thì đột nhiên lại ‘A’ một tiếng, Tam Nương và Đại Lang đồng loạt nhìn về phía nàng.
“Tiểu tử may mắn đấy. Đạo quan của chúng ta sắp thay đổi rồi.”
Nàng nói xong, khoảng ba mươi phút sau thì phu thê Hà thợ mộc xuất hiện ở cửa đạo quan. Trên vai họ đều đang mang vác, gạch xanh chất đầy trong giỏ phía sau.
Đại Lang nhìn thấy phụ mẫu thì vô cùng kích động, kêu lên “cha nương” rồi chạy ra ngoài, nhưng nửa đường đã bị Phó Yểu nắm cổ áo lại: “Ngươi muốn chết hả Võ Đại Lang.”
Hoàng hôn trên núi chưa xuống hẳn, ánh vàng còn rải rác khắp nơi.
Đại Lang lấy lại bình tĩnh, lập tức thấy sợ hãi, rụt rè nói: “Ta không cố ý. Còn nữa… ta họ Hà.”
Một lúc sau, phu thê Hà thợ mộc đi vào đạo quan, quỳ xuống trước tượng Tam Thanh, trịnh trọng nói: “Quan chủ, phu thê chúng ta đã suy nghĩ kỹ rồi, chúng ta nguyện ý sửa chữa đạo quan cho ngài. Hai ngày nay chúng ta bận đi mua vật liệu, ngày mai vận chuyển lên núi xong là có thể bắt đầu tu sửa. Nhưng mà thuê người thì cần có bạc, gia tài nhà chúng ta không nhiều, cho nên có lẽ sẽ sửa chậm một chút, mong ngài thứ lỗi.”
Vừa chạm vào người giấy,ệnTaCóMộtTòaĐạkết quả bóng đá haka linh hồn của tiểu hài tử đã lập tức căng phồng lên, xác nhập chung với hồn phách, trong phòng khi này có thêm một thiếu niên với khuôn mặt trắng bệch.
Lúc thiếu niên đang tò mò sờ soạng cơ thể mình thì Tam Nương quay về, nàng ta rũ mắt nói: “Ngài cũng mang họ Phó?”
Nữ tử không hề giấu diếm tên họ của mình: “Ừ, tên ta chỉ có một chữ Yểu. Về sau nếu ngươi không vui, không muốn gọi ta là chủ nhân hoặc quan chủ thì có thể gọi là Phó Yểu.”
“Không dám.”
“Ngươi đâu phải người không dám.” Nữ tử ám chỉ nói, sau đó ngáp một cái: “Ta đi nghỉ đây, tiểu tử này giao cho ngươi.”
Nàng vừa dứt lời thì một màn sương đen lan ra xung quanh, tới khi mọi thứ trở lại bình thường thì người phía sau tượng Tam Thanh đã biến mất.
Thiếu niên mở to hai mắt nhìn cảnh tượng vừa diễn ra, còn chưa bình tĩnh lại thì đã nghe người bên cạnh nói: “Ngươi, tên là gì.”
Thiếu niên nhút nhát trả lời: “Nương của đệ gọi đệ là Đại Lang.”
Từ trong không khí đột nhiên vang lên một câu: “May mà nhà ngươi không phải họ Võ.” (Võ Đại Lang là chồng của Phan Kim Liên, bị vợ hại chết.)
Tam Nương: “…”
“Khụ, giờ ta đi nghỉ ngơi thật đây.”
Tới khi xung quanh thật sự không còn âm thanh nào nữa, Tam Nương mới nói tiếp: “Chúng ta, âm hồn, bằng giấy, không thể ra nắng, không thể dính nước. Ngươi phải nhớ kỹ.”
“Vâng…” Đại Lang đồng ý, do dự nhìn về phía Tam Nương: “Đệ phải gọi tỷ như thế nào?”
“Ta tên Tam Nương.”
“Tam Nương tỷ tỷ, ngươi cũng đã chết giống đệ sao?”
Nàng ta im lặng.
Đại Lang dường như thấy mình vừa hỏi điều không nên hỏi, lo lắng đổi đề tài: “Tam Nương tỷ tỷ, tối nay chúng ta phải ngủ ở đâu?”
Lúc này Tam Nương mới đáp lời: “Tượng Tam Thanh, để trống. Ban ngày, ở cạnh, ban đêm tùy ý, nhưng không được, đi xa.”
“Được, đa tạ Tam Nương tỷ tỷ.”
Một đêm im lặng.
Ngày hôm sau, ngoại trừ phu thê Phương Nhị tới dâng đồ ăn và những nông dân đi ngang vào cầu phúc thì trong đạo quan không còn ai tới nữa.
Lại thêm một ngày trôi qua, Đại Lang lúc này đã không nhịn được mà ngồi xổm trên xà nhà vào ban ngày để chờ đợi, nhưng hết ngày vẫn không đợi được người muốn gặp.
“Có lẽ lại có thêm một tiểu nô rồi.” Phó Yểu tỏ vẻ đáng tiếc: “Còn tưởng rằng sắp được ở trong căn phòng mới sạch sẽ, ai ngờ lại không thành.”
“Chuyện này, không gấp được.” Tam Nương ở bên cạnh nói.
“Gấp?” Phó Yêu cười: “Không, ta không vội, người phải vội là các ngươi mới đúng. Hiện ta là người, chỉ cần có đồ ăn là có thể sống sót, nhưng các ngươi lại khác, nếu trong một thời gian dài mà các ngươi không được hưởng hương khói thì sớm hay muộn cũng sẽ biến mất. Mà đã biến mất thì cho dù là báo thù hay là chuyện khác cũng không còn ý nghĩa nữa.”
Đại Lang bên cạnh nghe vậy thì dường như hiểu ra chuyện gì đó: “Chúng ta sẽ chết một lần nữa sao?”
“Ngươi tưởng bở. Người còn sống mới chết được, ngươi là một người đã chết thì chỉ có biến mất, mãi mãi biến mất.” Phó Yểu vừa nói vừa vươn vai: “Ta ngủ thêm một lát, không có chuyện gì thì đừng gọi.”
Nàng đang định nghỉ ngơi thì đột nhiên lại ‘A’ một tiếng, Tam Nương và Đại Lang đồng loạt nhìn về phía nàng.
“Tiểu tử may mắn đấy. Đạo quan của chúng ta sắp thay đổi rồi.”
Nàng nói xong, khoảng ba mươi phút sau thì phu thê Hà thợ mộc xuất hiện ở cửa đạo quan. Trên vai họ đều đang mang vác, gạch xanh chất đầy trong giỏ phía sau.
Đại Lang nhìn thấy phụ mẫu thì vô cùng kích động, kêu lên “cha nương” rồi chạy ra ngoài, nhưng nửa đường đã bị Phó Yểu nắm cổ áo lại: “Ngươi muốn chết hả Võ Đại Lang.”
Hoàng hôn trên núi chưa xuống hẳn, ánh vàng còn rải rác khắp nơi.
Đại Lang lấy lại bình tĩnh, lập tức thấy sợ hãi, rụt rè nói: “Ta không cố ý. Còn nữa… ta họ Hà.”
Một lúc sau, phu thê Hà thợ mộc đi vào đạo quan, quỳ xuống trước tượng Tam Thanh, trịnh trọng nói: “Quan chủ, phu thê chúng ta đã suy nghĩ kỹ rồi, chúng ta nguyện ý sửa chữa đạo quan cho ngài. Hai ngày nay chúng ta bận đi mua vật liệu, ngày mai vận chuyển lên núi xong là có thể bắt đầu tu sửa. Nhưng mà thuê người thì cần có bạc, gia tài nhà chúng ta không nhiều, cho nên có lẽ sẽ sửa chậm một chút, mong ngài thứ lỗi.”
相关文章
Bi kịch gia đình nghiện ngập của một tài tử nổi tiếng
Để có hình ảnh lừng lẫy như ngày hôm nay, Robert Downey Jr đã từng trải qua những ngày tháng vật lộn2025-03-11Ô tô tồn kho giảm trăm triệu 'sập sàn' nhưng không dễ mua
Siêu giảm giá toàn thị trườngSau Tết Nguyên đán, nhiều mẫu ô tô tại thị trường Việt Nam đua nhau hạ2025-03-11Tài xế say rượu, Audi tông thẳng ô tô ngược chiều
Clip: Audi tông thẳng ô tô ngược chiềuVụ tai nạn liên hoàn này xảy ra sáng ngày 1/1/2020 trên phố La2025-03-11Trưởng Ban Tiếp công dân TƯ bị hành hung ngay tại trụ sở
Trong ngày 24-25/5, ông Nguyễn Hồng Điệp - Trưởng Ban Tiếp công dân TƯ (Thanh tra Chính phủ) liên tụ2025-03-11Bốc thăm U19 châu Á 2020: U19 Việt Nam gặp Australia, Saudi Arabia
Với việc được xếp hạt giống số 3, U19 Việt Nam gặp ít nhiều bất lợi trong lễ bốc thăm VCK U19 châu Á2025-03-11Những biến chứng của rối loạn tiêu hóa do uống rượu bia
Rượu bia ngày Tết - “Kẻ thù” của rối loạn tiêu hóaCác chuyên gia tiêu hóa cho biết: trong đường ruộ2025-03-11
最新评论