您现在的位置是:Nhận Định Bóng Đá >>正文
Truyện Chuyện Cũ Của Lịch Xuyên (Gặp Gỡ Vương Lịch Xuyên)_đá banh trực tiếp
Nhận Định Bóng Đá444人已围观
简介Ngày đi học đại học, bố đưa tôi ra ga.Chúng tôi kéo hành lý, ngồi ôtô gần 3 giờ mới tới thành phố. Ô ...
Ngày đi học đại học,ệnChuyệnCũCủaLịchXuyênGặpGỡVươngLịchXuyêđá banh trực tiếp bố đưa tôi ra ga.Chúng tôi kéo hành lý, ngồi ôtô gần 3 giờ mới tới thành phố. Ôtô xuấtphát chậm hơn thời gian định trước nửa tiếng, chúng tôi vội vàng kéohành lý vào ga, cách thời gian tàu lửa rời ga chỉ còn 15 phút. Bố tôikhông thích đưa tiễn, hơn nữa lại càng không thích tiễn tới giây phútcuối cùng. Sau khi sắp xếp hành lý gọn gàng rồi ông liền nhanh chóngxuống tàu.
“Đừng tiết kiệm tiền quá mức, đầu tháng sau bố sẽ gửi tiền cho con.”
Tôi rưng rưng nước mắt, gật đầu.
“Nhớ lo đi mở một tài khoản ngân hàng trước, gửi hết tiền mang theo vào, đừng làm mất.”
“Dạ.”
“Chăm chỉ học hành.”
“Dạ.”
“Tiểu Thu, chúng ta là từ vùng quê nghèo ra thành phố lớn, nhưng chúng ta nghèo mà chí không ngắn. Nhớ kĩ lờibố, làm người phải có chừng mực, lại càng phải có khí tiết.”
Những lời răn dạy liên quan tới khítiết, từ nhỏ tới lớn, bố tôi nói không dưới trăm lần, dường như ông vẫnđang sống ở những năm cuối triều Minh, bản thân ông thật ra lại là sinhviên thành phố, năm được phân phối nhiệm vụ tình nguyện về nông thôn,tiếp theo lại cưới mẹ tôi liền vĩnh viễn ở lại nông thôn. Nay ông nhìngià hơn tuổi, râu đã thành hoa râm.
“Con hiểu, bố.”
Ông cười cười, nói “Bố đi trước, buổi chiều còn có tiết nữa.”
Nói xong, bóng dáng ông nhanh chóng biến mất. Biến mất nhanh như vậy, không đợi nhìn thấy tôi rơi nước mắt.
Tôi ngồi trong toa tàu lửa chật chộisuốt một ngày, tới Bắc Kinh. Sau đó, tôi dựa theo lời chỉ dẫn trên giấy“Thông báo nhập học”, đổi mấy lượt xe buýt, rốt cục tới đại học S. Đâylà một trường Đại học Sư Phạm. Với điểm của tôi, thật ra đủ để học BắcĐại, cũng không biết vì sao tôi lại không trúng tuyển Bắc Đại, mà lạitrúng tuyển trường nguyện vọng hai là Đại học S. Tôi vốn ghi danh khoaKinh tế quốc tế, tôi cũng lại không trúng tuyển khoa Kinh tế quốc tế, mà là khoa Ngoại ngữ. Mặc dù ngoại ngữ của tôi rất tốt, nhưng tôi chưa bao giờ coi đó là nghề nghiệp tương lai của mình. Tôi mang tâm trạng uể oải vào cổng trường Đại học S. Xếp hàng làm xong thủ tục nhập học, sau khiđi trên con đường giữa hai hàng cây thật lâu rốt cuộc cũng tìm đượcphòng ngủ của mình.
Cửa phòng đang mở ra, tổng cộng có sáuchiếc giường, ba chiếc phía dưới đều có hành lý để bên trên, ba đứa congái đang ngồi cạnh đó nói chuyện. Một đứa cao cao trong đám đó quay đầulại, liếc nhìn tôi một cái, hỏi “Cậu là sinh viên mới à?”
Tôi gật đầu.
“Khoa nào?”
“Khoa Ngoại ngữ.”
Cô ta nhíu mày lại “Ngoại ngữ nào?”
“Tiếng Anh.”
Cô ta chỉ vào một trong những chiếcgiường ở trên nói “Phía dưới đều có người nằm rồi. Bên trên còn trống,tự cậu chọn một cái đi.”
Khuôn mặt cô ta rất đẹp. Mũi cao thẳng, mắt to, da trắng muốt, cử chỉ hành động toát ra một sự nhàn nhã khó nói nên lời.
“Cậu tên là gì?” cô ta lại hỏi.
“Tạ Tiểu Thu.”
“Tôi tên là Phùng Tĩnh Nhi. Đây là NgụyHải Hà, đây là Trữ An An. Chúng tôi đều là người địa phương.” Cô ta chỉvào hai đứa con gái còn lại nói “Chúng tôi đều là bạn cùng phòng củacậu.”
Người địa phương chính là người Bắc Kinh.
“Chào các cậu.” tôi nói. Ngụy Hải Hà và Trữ An An gật đầu với tôi xem như trả lời.
“Đợi lát nữa còn có một người Thượng Hải vào ở. Cậu ấy đã tới rồi, đang đi làm thủ tục bổ sung. Trữ An An chỉvào một đống hành lý cạnh cửa. Một lát sau, cô ta nhớ tới gì đó, còn nói thêm “Còn một chỗ trống. Đó là chỗ của Lưu Huyên. Cậu ấy là con gáiHiệu trưởng, nhà ngay tại trường học. Có lẽ đa số thời gian sẽ ở nhà.”
“Các cậu đều quen nhau trước rồi à?” tôi nhẹ nhàng hỏi một câu.
“Đừng tiết kiệm tiền quá mức, đầu tháng sau bố sẽ gửi tiền cho con.”
Tôi rưng rưng nước mắt, gật đầu.
“Nhớ lo đi mở một tài khoản ngân hàng trước, gửi hết tiền mang theo vào, đừng làm mất.”
“Dạ.”
“Chăm chỉ học hành.”
“Dạ.”
“Tiểu Thu, chúng ta là từ vùng quê nghèo ra thành phố lớn, nhưng chúng ta nghèo mà chí không ngắn. Nhớ kĩ lờibố, làm người phải có chừng mực, lại càng phải có khí tiết.”
Những lời răn dạy liên quan tới khítiết, từ nhỏ tới lớn, bố tôi nói không dưới trăm lần, dường như ông vẫnđang sống ở những năm cuối triều Minh, bản thân ông thật ra lại là sinhviên thành phố, năm được phân phối nhiệm vụ tình nguyện về nông thôn,tiếp theo lại cưới mẹ tôi liền vĩnh viễn ở lại nông thôn. Nay ông nhìngià hơn tuổi, râu đã thành hoa râm.
“Con hiểu, bố.”
Ông cười cười, nói “Bố đi trước, buổi chiều còn có tiết nữa.”
Nói xong, bóng dáng ông nhanh chóng biến mất. Biến mất nhanh như vậy, không đợi nhìn thấy tôi rơi nước mắt.
Tôi ngồi trong toa tàu lửa chật chộisuốt một ngày, tới Bắc Kinh. Sau đó, tôi dựa theo lời chỉ dẫn trên giấy“Thông báo nhập học”, đổi mấy lượt xe buýt, rốt cục tới đại học S. Đâylà một trường Đại học Sư Phạm. Với điểm của tôi, thật ra đủ để học BắcĐại, cũng không biết vì sao tôi lại không trúng tuyển Bắc Đại, mà lạitrúng tuyển trường nguyện vọng hai là Đại học S. Tôi vốn ghi danh khoaKinh tế quốc tế, tôi cũng lại không trúng tuyển khoa Kinh tế quốc tế, mà là khoa Ngoại ngữ. Mặc dù ngoại ngữ của tôi rất tốt, nhưng tôi chưa bao giờ coi đó là nghề nghiệp tương lai của mình. Tôi mang tâm trạng uể oải vào cổng trường Đại học S. Xếp hàng làm xong thủ tục nhập học, sau khiđi trên con đường giữa hai hàng cây thật lâu rốt cuộc cũng tìm đượcphòng ngủ của mình.
Cửa phòng đang mở ra, tổng cộng có sáuchiếc giường, ba chiếc phía dưới đều có hành lý để bên trên, ba đứa congái đang ngồi cạnh đó nói chuyện. Một đứa cao cao trong đám đó quay đầulại, liếc nhìn tôi một cái, hỏi “Cậu là sinh viên mới à?”
Tôi gật đầu.
“Khoa nào?”
“Khoa Ngoại ngữ.”
Cô ta nhíu mày lại “Ngoại ngữ nào?”
“Tiếng Anh.”
Cô ta chỉ vào một trong những chiếcgiường ở trên nói “Phía dưới đều có người nằm rồi. Bên trên còn trống,tự cậu chọn một cái đi.”
Khuôn mặt cô ta rất đẹp. Mũi cao thẳng, mắt to, da trắng muốt, cử chỉ hành động toát ra một sự nhàn nhã khó nói nên lời.
“Cậu tên là gì?” cô ta lại hỏi.
“Tạ Tiểu Thu.”
“Tôi tên là Phùng Tĩnh Nhi. Đây là NgụyHải Hà, đây là Trữ An An. Chúng tôi đều là người địa phương.” Cô ta chỉvào hai đứa con gái còn lại nói “Chúng tôi đều là bạn cùng phòng củacậu.”
Người địa phương chính là người Bắc Kinh.
“Chào các cậu.” tôi nói. Ngụy Hải Hà và Trữ An An gật đầu với tôi xem như trả lời.
“Đợi lát nữa còn có một người Thượng Hải vào ở. Cậu ấy đã tới rồi, đang đi làm thủ tục bổ sung. Trữ An An chỉvào một đống hành lý cạnh cửa. Một lát sau, cô ta nhớ tới gì đó, còn nói thêm “Còn một chỗ trống. Đó là chỗ của Lưu Huyên. Cậu ấy là con gáiHiệu trưởng, nhà ngay tại trường học. Có lẽ đa số thời gian sẽ ở nhà.”
“Các cậu đều quen nhau trước rồi à?” tôi nhẹ nhàng hỏi một câu.
Tags:
转载:欢迎各位朋友分享到网络,但转载请说明文章出处“CMD77”。http://sports.rgbet01.com/html/981c198210.html
相关文章
ASEAN Summit opens in Philippines
Nhận Định Bóng ĐáASEAN Summit opens in PhilippinesNovember 13, 2017 - 16:00 ...
阅读更多Đã mắt giàn dưa lưới đủ loại của cô nàng xinh đẹp đất Sài thành
Nhận Định Bóng ĐáNhững trái dưa lưới chín vàng do cô nàng xinh đẹp đất Sài thành tự tay trồng và chăm sóc có chất lượ ...
阅读更多Facebook tự lường trước 'sóng gió' ngay quý 1/2021 vì bản cập nhật iOS 14
Nhận Định Bóng ĐáFacebook vừa công bố doanh thu tăng trưởng vượt ngoài dự kiến trong quý 4/2020, khi mà các nhà bán l ...
阅读更多
热门文章
- Phạt 2 năm tù tài xế hất CSGT lên nắp ca pô rồi bỏ chạy
- Hiểu hơn về 'nỗi đau da cam' qua 60 hình ảnh, tư liệu
- Tình cảnh khốn cùng của người dân Kharkiv, Ukraine giữa thời chiến
- Khán giả rủ nhau ra cà phê bệt, tìm đúng chiếc ghế Sơn Tùng M
- David Beckham đưa con gái đi xem show thời trang của mẹ
- Chúng ta phải hạnh phúc tập 5: Bình bị livestream đòi nợ